Mọi thứ khác xa tưởng tượng của tôi về cái Tết đầu tiên ở nhà chồng. Riêng mùng 1 Tết, vợ chồng tôi phải đi mừng thọ 30 nhà trong làng.
Tôi lấy chồng cách nhà 180 cây số. Chúng tôi vừa làm đám cưới vào tháng 12/2024.
Tết 2025 là cái Tết đầu tiên tôi ở quê chồng. Vốn nghĩ, mùng 1 Tết hai vợ chồng sẽ đi đến nhà họ hàng thân thích để thăm hỏi, mùng 2 đi du xuân rồi mùng 3 Tết cùng nhau về quê ngoại, thế nhưng, mọi thứ khác xa tưởng tượng của tôi.
5h sáng mùng 1 Tết, tôi phải dậy cùng mẹ chồng làm cơm cúng nhà. Xong đâu vào đấy, bà gọi vợ chồng tôi vào phòng, giao cho một việc hệ trọng.
Bà bảo: “Năm nay làng mình có tổng cộng 30 đám mừng thọ, cả thân lẫn sơ. Mọi năm, bố mẹ là người đi nhưng năm nay nhà có dâu mới, các con thay mặt bố mẹ đến nhà họ chúc thọ. Phong bì hai đứa chủ động lo liệu”.
Phong bì mừng thọ cũng là cả vấn đề với vợ chồng tôi
Những lời sau đó khiến tôi ngẩn người. 30 đám mừng thọ trong làng, có nhà là bà con thân thích, có nhà chỉ là quen biết sơ sơ nhưng bố mẹ chồng tôi vẫn yêu cầu đi đủ, mà phải đi luôn trong ngày mùng 1 Tết.
Phong bì mừng thọ cũng là cả vấn đề. Vợ chồng tôi tham khảo ý kiến bố mẹ chồng thì nhận được đáp án “thân thì 500.000, 300.000 đồng, người quen xa xa thì 200.000 đồng mà xa hơn nữa là 100.000 đồng”.
Thật choáng váng. 30 đám mừng thọ nhân lên, chẳng phải riêng khoản tiền mừng thọ đã tốn gần chục triệu đồng rồi hay sao?
Ấy thế mà vợ chồng tôi phải làm thật. Chồng tôi theo lời mẹ, đám nào thân thích thì bỏ phong bì mừng thọ 500.000 đồng, đám nào xa xa thì bỏ 200 – 300.000 đồng. Phong bì ít nhất cũng 100.000 đồng. Tổng cộng hết tròn 8 triệu đồng.
Sáng mùng 1 Tết tôi đôn đáo đổi tiền trong tài khoản lấy tiền mặt vì đây là khoản phát sinh. Hơn nữa, đó còn là khoản vợ chồng tôi dành riêng để tiêu khi ra Tết. Tôi thẫn thờ nhìn tệp phong bì, lòng nặng trĩu.
8h, vợ chồng tôi lên đường đi Tết, chúc thọ. Quả là một cuộc chạy đua với thời gian khi bố mẹ chồng tôi yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
30 đám mừng thọ, nhà thì mở cỗ linh đình, nhà thì chỉ mở vài mâm con cháu. Thế nhưng, đến đám nào chồng tôi cũng phải nhấp môi vài ba chén rượu hoặc lon bia gọi là thay cho lời chúc phúc đến các cụ và đại gia đình. Mới nửa buổi, chồng tôi đã mặt đỏ tía tai, người liêng biêng như muốn ngã.
Còn tôi là dâu mới, lúc thì giả lả nói cười, lúc thì lạc lõng giữa đám đông vì không biết họ là ai mà cũng chẳng ai biết đến mình.
Ngay cả chồng tôi, đôi khi cũng chỉ biết đi chúc thọ theo đúng danh sách bố mẹ chồng đưa ra chứ anh em thân sơ kiểu gì, anh ấy cũng không tường tận.
Khốn khổ nhất là chuyện lì xì Tết. Tôi là dâu mới, đi chúc thọ gặp trẻ nhỏ không thể không lì xì. Các cháu đông đúc, mừng tuổi 50.000 đồng thì quá tốn kém, mừng 10 – 20.000 đồng thì bị chê ít.
Có đứa trẻ sau khi được tôi lì xì thì ngúng ngẩy mách mẹ: “Mẹ ơi, có mỗi 20.000 nghìn bọ xít”. Chồng tôi ngượng ngùng cười xòa, rồi quay đi lườm tôi cháy mặt. Anh đâu biết, số tiền lẻ tôi chuẩn bị để lì xì con cháu trong nhà đã sắp bị ngốn sạch bởi cái buổi đi mừng thọ này.
13h hôm đó, vợ chồng tôi mới về đến nhà. Đặt lưng xuống giường, tôi chỉ muốn ngủ một mạch đến mùng 5 Tết, chẳng còn thiết tha làm gì.
Người thì mệt, túi tiền thì vơi, tôi cằn nhằn với chồng. “Em không thấy tục lệ ở đâu rườm rà như ở quê anh. Đi chúc thọ cũng phải anh em thân thích mới đi, ai lại đi chúc thọ cả làng như thế? Chẳng lẽ năm nào cũng tốn tiền và tốn thời gian cho việc này?”.
Chồng tôi có tí men trong người, cáu gắt ầm ĩ: “Tốn cũng phải đi, mệt cũng phải đến. Bố mẹ trước thế nào thì con cái sau cứ thế mà làm”. Anh còn bỉ bôi tôi vừa mới về làm dâu đã hở ra cái giọng lười nhác, ki bo kẹt sỉ.
Tôi ấm ức khóc sưng mắt, chồng tôi cũng không thèm dỗ dành. Cả cái Tết, vợ chồng tôi vì chuyện mừng thọ mà mỗi người một mặt, đến hôm đưa nhau về quê ngoại, chồng tôi vẫn sầm sì.
Tôi nghĩ mà buồn. Chẳng lẽ tôi nói sai? Dù là mừng mừng thọ cũng chỉ nên coi trọng chỗ thân thích, cứ đổ xô đi chúc thọ vừa tốn công, tốn của lại vừa làm mất đi ý nghĩa thực sự của dịp đặc biệt này.
- Bố vợ m/ấ/t sớm, chỉ còn 1 mình mẹ vợ tảo tần nuôi vợ và 2 anh trai ăn học nên người nhưng ngày bà đổ b;;ệnh nằm 1 chỗ, 2 anh thoái thác trách nhiệm ở hẳn trên thành phố không 1 lời hỏi thăm hay chăm nom mẹ được 1 ngày. Là phận con rể nhưng tôi coi mẹ như mẹ r;;;uột, biết chữa b/ệnh cho mẹ tốn kém, tôi cắn răng cầm cố sổ đỏ căn nhà đang ở lấy 2 tỷ để cứt vớt tình hình, hy vọng mẹ ở cùng chúng tôi được thêm năm nào hay năm ấy. Nào ngờ vẫn không thắng được t/ử thần. Ngày h-ấp h-ối, bà đưa cho tôi 50 nghìn rồi dặn cất kĩ, nhất định không được tiêu trước ngày giỗ đầu của mẹ. Tôi nghẹn ngào cất đi coi như làm kỉ niệm. Bẵng đi đến 1 năm sau, đúng ngày đang tất bật chuẩn bị cơm cúng cho mẹ thì sự lạ bất ngờ xảy ra …..
- Và thế là hết: Cái kết đắng chính thức khép lại 12 năm đèn sách của Chu Ngọc Quang Vinh? 👇 👇👇
- Xin làm công nhân may cho một xí nghiệp Hàn Quốc, tôi một bước lên mây khi được ông giám đốc đã gần 60 tuổi để ý. Muốn được làm bà chủ, tối nào tôi cũng nán lại rồi vào phòng cùng ông ta hù-ng hục đến sáng. 3 tháng sau, bụng tôi ễnh lên tôi yêu cầu ông phải làm đám cưới. Ngày cưới đang rộn ràng, tôi ch-et lặng khi thấy 1 người phụ nữ lạ mặt bước xuống xe đưa cho tôi tấm hình…
- Chồng cũ của cô gái bị bạn trai ra tay sau khi cầu hôn: “Mong kiếp sau anh sẽ làm 1 người chồng tốt để không phải xảy ra chuyện như này”. Mong rằng con người ta có thể đối xử tử tế và trân trọng nhau khi còn cơ hội, đừng để tới khi âm dương cách biệt rồi mới xin lỗi, mới hội hận, lúc ấy tất cả đều đã muộn rồi…