Tôi và anh quen nhau tròn hai năm, tranh thủ tết về quê nhà của anh dùng cơm. Trong lúc dùng cơm bác gái có nói một câu “đôi đũa này rất xứng, nhưng nó lệch màu rồi, con đổi đũa giúp bác”. Mình nghe thì hiểu ý bác nói gì. Tối về bác tiễn mình ra cổng rồi bảo “con giỏi, thông minh, cố lên con nhé, bác biết con hiểu”. 😅 Mình cũng dạ thưa chào bác về. Trước khi về mình có ôm bác và nói “Nhà mình gì cũng có hết bác nhỉ, chỉ thiếu mỗi chiếc mâm son”. Rồi cúi đầu quay đi.

Tôi và anh quen nhau tròn hai năm, một quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để hiểu nhau, thương nhau, và có những dự định cho tương lai. Mọi thứ giữa hai đứa rất suôn sẻ, anh là một người đàn ông chín chắn, ấm áp, còn tôi cũng cố gắng trở thành một người con gái đủ tốt để xứng đáng bên anh.

Tết năm nay, anh ngỏ ý muốn đưa tôi về quê ra mắt gia đình. Dù có chút hồi hộp nhưng tôi vẫn vui vẻ đồng ý. Trong lòng tôi, anh là người đàn ông tôi muốn đi cùng đến cuối đời, nên chuyện gặp mặt gia đình anh cũng là điều sớm muộn.

Về nhà anh

Nhà anh ở một vùng quê yên bình, không xa thành phố nhưng đủ để mang đến cảm giác khác lạ. Ngôi nhà xây theo kiểu cũ, có mái ngói đỏ tươi, một khu vườn nhỏ với vài luống rau xanh và những cây mai vàng rực rỡ. Khi bước qua cánh cổng gỗ, tôi nhìn thấy mẹ anh—một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ đoan trang, ánh mắt sắc sảo nhưng lại không thiếu sự dịu dàng.

Bác đón tôi bằng một nụ cười nhẹ, không quá niềm nở nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Tôi lễ phép chào hỏi, bác gật đầu rồi bảo tôi vào nhà.

Buổi cơm tối hôm đó, tôi ngồi cạnh anh, còn bác gái ngồi đối diện. Bác chăm chút gắp thức ăn cho anh, cho ba anh, nhưng chỉ đơn giản là để tôi tự nhiên gắp lấy. Tôi cũng không lấy làm buồn, vì bản thân hiểu rõ những bữa cơm đầu tiên khi ra mắt gia đình người yêu thường có chút thử thách.

Đũa gỗ, đũa tre bị mốc có nên tiếp tục sử dụng không?

Trong lúc dùng bữa, bác đột nhiên nói một câu:
“Đôi đũa này rất xứng, nhưng nó lệch màu rồi, con đổi đũa giúp bác.”
Tôi hơi khựng lại, ánh mắt nhìn xuống đôi đũa trên tay mình. Một đôi đũa gỗ đơn giản, nhưng đúng thật là hai chiếc không đồng màu nhau.

Tôi hiểu ngay ý bác.

Bác không nói thẳng, nhưng lời lẽ ấy hàm chứa một sự từ chối ngấm ngầm. Tôi không cùng màu với anh, có thể là về gia cảnh, xuất thân, hay bất cứ điều gì khác mà bác cho rằng không phù hợp.

Tôi mỉm cười, không tranh cãi, chỉ lặng lẽ đổi một chiếc đũa khác như lời bác bảo. Bữa cơm tiếp tục diễn ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cuộc trò chuyện trước cổng

Tối hôm ấy, khi chuẩn bị ra về, bác gái tiễn tôi ra tận cổng. Dưới ánh đèn vàng hắt hiu, giọng bác trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Con giỏi, thông minh, cố lên con nhé. Bác biết con hiểu.”
Tôi nhìn bác, đôi mắt bác ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn là một câu chào tạm biệt. Tôi cúi đầu, lễ phép đáp:
“Dạ, con cảm ơn bác.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Có một nỗi buồn len lỏi, nhưng cũng không quá đau đớn. Tôi biết trước điều này, chỉ là không ngờ nó lại đến theo cách tinh tế đến vậy.

Đến nhà người yêu ra mắt, cô gái 'chạy mất dép' chỉ vì căn bếp - Saostar.vn

Trước khi quay đi, tôi ôm nhẹ bác một cái, thì thầm:
“Nhà mình gì cũng có hết bác nhỉ, chỉ thiếu mỗi chiếc mâm son.”
Bác hơi khựng lại, nhưng không đáp. Tôi cúi đầu chào bác, rồi quay bước đi, không quay lại nhìn.

Chiếc mâm son

Người ta hay nói về hình ảnh “mâm son” như một biểu tượng của sự hoàn hảo trong một gia đình—nơi mà mọi thứ đều đầy đủ, trọn vẹn, và có sự chấp thuận của bề trên.

Nhà anh có tất cả: một gia đình gia giáo, một cuộc sống ổn định, và một người mẹ lo toan đủ đường cho con trai. Nhưng thiếu một chiếc mâm son—chiếc mâm để tôi có thể đặt mình vào đó, trở thành một phần của gia đình này một cách tự nhiên.

Có lẽ tôi chưa đủ “màu sắc” để hòa vào bức tranh của bác, hay có lẽ bác vẫn mong muốn một người khác phù hợp hơn với anh.

Tôi không trách bác, cũng không buồn lâu. Vì tình yêu, đôi khi không chỉ là chuyện hai người. Và có những thứ, dù cố gắng đến đâu, cũng không thể ép buộc được.

Tôi vẫn thương anh, nhưng có lẽ đã đến lúc tự hỏi:
“Liệu có đáng không, khi mãi mãi chỉ là một đôi đũa lệch màu?”