Hôm ấy là sinh nhật lần thứ 60 của bà Hạnh, mẹ vợ tôi. Cả gia đình quây quần trong căn biệt thự sang trọng của nhà vợ, không khí tưởng chừng ấm cúng. Tôi, Minh, một nhân viên văn phòng bình thường, ngồi nép bên cạnh Linh, vợ tôi, cố gắng hòa nhập với những câu chuyện xa lạ của gia đình cô ấy. Nhưng tôi không ngờ, bữa tiệc ấy lại trở thành một cơn ác mộng.
Mọi chuyện bắt đầu khi ông chú họ của Linh, một doanh nhân thành đạt, quay sang tôi với nụ cười mỉa mai: “Minh này, cậu làm gì mà tháng lương có vài đồng bạc, nuôi nổi con Linh nhà tôi không?” Cả bàn tiệc cười ầm lên, như thể đó là một câu đùa vô hại. Tôi gượng cười, nắm chặt tay Linh dưới gầm bàn, nhưng cô ấy chỉ cúi đầu, không nói gì.
Bà Hạnh, mẹ vợ tôi, người luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, tiếp lời: “Thằng Minh đúng là vô dụng. Nhà này không có nó chắc cũng chẳng ai để ý. Lấy được con Linh là may mắn lắm rồi, vậy mà không biết đường phấn đấu.” Những lời nói sắc như dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Các anh chị em họ của Linh thi nhau thêm dầu vào lửa, kể chuyện những người đàn ông “xứng đáng” hơn mà Linh từng từ chối để lấy tôi. Không ai trong số họ đứng lên bênh vực tôi, kể cả Linh.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng khi bà Hạnh thẳng thừng tuyên bố: “Nếu không vì cháu ngoại, tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà lâu rồi,” tôi không chịu nổi nữa. Tôi đứng bật dậy, giọng run run: “Mẹ, con không giàu, nhưng con chưa bao giờ để Linh và con thiếu thốn. Con làm việc chân chính, con yêu thương gia đình này. Nếu mẹ thấy con không xứng, con sẽ đi.” Cả căn phòng im lặng. Linh kéo tay tôi, nước mắt lăn dài, nhưng cô ấy vẫn không nói gì để bảo vệ chồng.
Tôi bỏ ra ngoài, lòng đau như cắt. Trên đường về, tôi tự nhủ sẽ chứng minh cho họ thấy tôi không phải kẻ vô dụng. Nhưng sâu thẳm, tôi tổn thương vì chính vợ mình cũng không đứng về phía tôi trong khoảnh khắc ấy.
Bảy ngày sau, vào một buổi tối mưa tầm tã, tiếng chuông cửa vang lên. Bà Hạnh, với vẻ mặt vẫn còn chút kiêu ngạo, ra mở cửa. Nhưng vừa nhìn thấy người đứng ngoài, bà đứng không vững, phải vịn vào khung cửa, miệng lắp bắp: “Cậu… cậu là… sao lại…?”
Trước cửa là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, bên cạnh là một chiếc Rolls-Royce bóng loáng. Ông ta mỉm cười, đưa ra một tấm danh thiếp: “Tôi là Hoàng, chủ tịch tập đoàn Vạn Phát. Tôi đến để cảm ơn Minh, con rể của bà.” Bà Hạnh sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng kể rằng cách đây một năm, khi công ty ông ta đứng bên bờ vực phá sản, tôi – một nhân viên quèn trong phòng kế hoạch – đã âm thầm đề xuất một chiến lược giúp công ty vực dậy. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí ngoài giờ, để hoàn thiện kế hoạch mà không đòi hỏi danh tiếng hay phần thưởng. Nhờ đó, tập đoàn không chỉ thoát nợ mà còn trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu. Hoàng đã tìm tôi suốt thời gian qua để đề nghị một vị trí giám đốc, nhưng tôi từ chối, nóiunofficially vì tôi chỉ muốn làm công việc mình yêu thích.
“Minh không bao giờ khoe khoang, nhưng cậu ấy là người hùng thầm lặng của công ty chúng tôi,” Hoàng nói, ánh mắt đầy kính trọng. “Tôi nghe nói gia đình bà từng coi thường cậu ấy. Tôi hy vọng bà sẽ nhìn nhận lại con người thật của Minh.”
Bà Hạnh, người từng sỉ nhục tôi không thương tiếc, giờ đây run rẩy, nước mắt chảy dài. Bà quay vào nhà, gọi tôi ra, giọng nghẹn ngào: “Minh, mẹ xin lỗi… Mẹ sai rồi…” Linh cũng chạy đến, ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở: “Anh ơi, em xin lỗi, em không biết… Em tự hào về anh.”
Cả gia đình đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Con không cần ai công nhận. Con chỉ muốn gia đình mình hạnh phúc.” Nhưng trong lòng, tôi biết, từ hôm nay, không ai dám gọi tôi là “vô dụng” nữa.