8 giờ sáng, tôi thức dậy trong tiếng chuông điện thoại liên tục reo vang. Tin nhắn từ ngân hàng dồn dập gửi đến:
[Thông báo] Tài khoản của bạn vừa bị rút 500 triệu đồng.
[Thông báo] Tài khoản của bạn vừa bị rút 300 triệu đồng.
[Thông báo] Tài khoản của bạn vừa bị rút 200 triệu đồng.
Ba phút sau, một dòng tin nhắn từ chồng tôi – người tôi đã gắn bó suốt 7 năm, hy sinh cả tuổi thanh xuân để ở bên – xuất hiện lạnh lùng:
“Anh xin lỗi. Mọi chuyện kết thúc rồi. Đừng gọi, đừng tìm. Chúc em hạnh phúc.”
Chỉ vậy. Không lời giải thích. Không một cuộc trò chuyện đối diện. Anh ta biến mất như chưa từng tồn tại.
Trái tim tôi lạnh đi, nhưng không tan nát. Tôi ngồi lặng trên ghế, đôi mắt không rơi nổi một giọt nước mắt. Thay vào đó là sự im lặng chết người – thứ mà chỉ những ai từng bị đâm sau lưng mới hiểu được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Sài Gòn vẫn nắng như mọi ngày. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão vừa bắt đầu nổi lên.
Điều mà chồng tôi – à không, người đàn ông từng là chồng tôi – không biết, là tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu. Khi những cuộc gọi đêm khuya của anh ta không còn dành cho tôi. Khi mùi nước hoa lạ vương trên áo sơ mi anh ta ngày một quen thuộc. Khi mật khẩu điện thoại anh ta đổi từ tên tôi sang một dãy số vô nghĩa.
Tôi không phải là kẻ mù quáng. Tôi chỉ đang chờ xem anh ta sẽ làm đến đâu.
Thứ mà anh ta không bao giờ nghĩ tới… là tôi làm việc ở ngân hàng – chính chi nhánh nơi anh ta rút tiền.
Tôi cũng không ngu ngốc khi đứng tên chung mọi tài sản. Ngôi nhà anh ta nghĩ là của hai vợ chồng, thật ra là tài sản riêng của tôi trước khi cưới. Tôi chỉ cho anh ta đứng tên “đồng chủ sở hữu” để dễ nghe hơn khi tiếp khách.
Và cái tài khoản anh ta vừa rút sạch? Là cái tài khoản phụ, nơi tôi chỉ để lại đúng số tiền tôi muốn anh ta lấy.
Toàn bộ tài sản thật – hơn 8 tỷ đồng, cổ phần công ty mẹ tôi để lại, sổ đỏ của căn biệt thự ngoại thành – đều nằm trong các tài khoản đứng tên tôi và một luật sư riêng tôi thuê cách đây 6 tháng.
Lúc anh ta rút tiền và biến mất, tôi đang ở một bước đi xa hơn – và cao hơn.
Theo dõi định vị xe của anh ta là việc tôi đã làm từ nhiều tháng trước, qua một thiết bị nhỏ gắn trong cốp xe. Khi tín hiệu báo anh ta đang ở Vũng Tàu – một resort sang trọng ven biển – tôi biết anh ta đang chìm trong ảo tưởng về “cuộc đời mới”.
Cô gái anh ta đi cùng – tên là Vy – mới 24 tuổi, làm trong một quán bar cao cấp nơi anh ta thường lui tới. Tôi biết rõ hơn ai hết vì tôi đã cho người theo dõi cả hai suốt hai tháng.
Vy tưởng mình đã “câu được cá lớn”. Nhưng cá lớn mà không biết suy nghĩ… cũng chỉ là cá chết.
Tôi gửi cho Vy một món quà nhỏ – một phong bì đựng bản sao hợp đồng tiền hôn nhân mà chồng tôi từng ký, trong đó anh ta từ bỏ quyền sở hữu bất kỳ tài sản nào không đứng tên anh ta.
Tôi gửi kèm cả ảnh anh ta vào khách sạn với một người phụ nữ khác – không phải Vy – vài tuần trước.
Hai tiếng sau, định vị xe báo anh ta đang ở một trạm dừng chân, một mình.
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Là anh ta.
– “Em à… Anh biết là anh sai. Anh bị lừa. Cô ta lấy hết tiền của anh rồi. Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Giọng anh ta giờ đây không còn sự tự tin của người đàn ông vừa “giải thoát” khỏi hôn nhân. Nó run rẩy, vỡ vụn, như giọng của kẻ vừa mất hết – vì đúng là như vậy.
Tôi mỉm cười, đáp lại nhẹ nhàng:
– “Anh có thể gặp luật sư của em. Em không còn gì để nói.”
– “Anh xin em, anh sai rồi…”
– “Anh biết gì chưa? Cái resort hôm đó – em đứng tên. Và Vy… là em thuê đến. Chúc may mắn.”
Tôi cúp máy. Lần này, tôi mới là người biến mất khỏi cuộc đời anh ta – một cách đầy chủ động và ngẩng cao đầu.
Một tháng sau, tôi chuyển đến một căn hộ penthouse gần trung tâm. Tôi bắt đầu công việc mới với vị trí giám đốc tài chính tại một tập đoàn lớn – lời mời đã có từ lâu, nhưng tôi chưa từng dám nhận vì bận “lo cho gia đình”.
Bây giờ, tôi không còn phải lo cho ai nữa. Chỉ cần lo cho chính mình.
Mỗi sáng, tôi uống cà phê trong ánh nắng chan hòa, mặc một bộ đồ công sở sang trọng và đi làm với đôi mắt sáng rực lửa. Tôi đã rũ bỏ được lớp vỏ hiền lành, cam chịu, và bước vào thời kỳ rực rỡ nhất của mình.
Còn anh ta?
Tôi nghe nói anh ta đang sống nhờ nhà người bạn, không đủ tiền thuê phòng. Tài khoản bị phong tỏa do nghi vấn rửa tiền – một việc Vy đã làm bằng cách dùng danh nghĩa anh ta để chuyển tiền bất hợp pháp.
Còn tôi? Tôi không hề động tay vào. Tôi chỉ là… người đứng ngoài quan sát.
Và mỉm cười.
Một buổi chiều tháng Bảy, mưa đổ ào ạt xuống những con đường Sài Gòn như thể bầu trời đang thanh tẩy những điều bẩn thỉu. Tôi ngồi trong phòng họp tầng 20 của tòa nhà nơi tôi làm việc – chiếc kính lớn sau lưng phản chiếu cả thành phố đang chìm trong nước.
Cửa phòng bật mở. Hắn bước vào.
Tóc bù xù, áo sơ mi nhàu nát, mắt thâm quầng. Người đàn ông từng chải chuốt từng cọng tóc trước khi ra đường giờ đây trông như kẻ vô gia cư.
– “Anh… đến để xin lỗi,” hắn nói, giọng khản đặc.
Tôi không ngước lên.
– “Anh đến đây vì anh bị đuổi khỏi công ty, bị kiện vì tham gia vào đường dây rửa tiền của Vy, bị bạn bè quay lưng và mất hết tất cả – đúng không?”
Hắn im lặng. Cái im lặng của kẻ không còn gì để chống chế.
– “Anh không đến vì xin lỗi. Anh đến vì muốn cứu bản thân. Em nói đúng chưa?”
Hắn gục đầu xuống, vai run lên. Tôi không biết đó là hối hận thật hay chỉ là sự sụp đổ của một kẻ thất bại.
Tôi đứng dậy, bước lại gần hắn, ánh mắt nhìn xuyên qua lớp vỏ từng khiến tôi mê muội.
– “Anh nghĩ anh là người rời bỏ em. Nhưng thật ra em đã rời bỏ anh từ lâu – trong đầu, trong tim, trong kế hoạch của em. Em chỉ chờ xem anh đi được bao xa.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng.
– “Anh biết mình đã sai. Anh xin em, chỉ cần em rút đơn kiện… Anh không muốn đi tù… Em không muốn thấy anh như vậy, đúng không?”
Tôi cười nhẹ – nụ cười không còn oán hận, chỉ có sự lạnh lùng của người đã vượt lên trên nỗi đau.
– “Em không kiện anh. Em không cần phải làm gì cả. Vy đã làm thay em rồi.”
Tôi bước lại bàn, rút ra một phong bì, đẩy về phía hắn.
– “Đây là đơn ly hôn chính thức, có chữ ký của luật sư, tài liệu rõ ràng về việc phân chia tài sản – à không, không cần chia vì anh không còn gì.”
– “Anh không thể sống như thế này…”
– “Anh sẽ phải. Vì anh chọn con đường đó.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn lần cuối.
– “Còn em – em sống. Em không cần quay lại quá khứ. Em đã tha thứ cho anh – không phải vì anh xứng đáng, mà vì em xứng đáng được giải thoát.”
Tôi bước ra khỏi phòng, không ngoái lại.
Một tuần sau, tôi nhận được tin: hắn bị bắt tạm giam để điều tra vì liên quan đến tài khoản giao dịch đáng ngờ mà Vy đã dùng danh nghĩa hắn để lừa đảo. Vy thì đã biến mất khỏi Việt Nam bằng hộ chiếu giả. Còn hắn, chính thức trắng tay.
Tôi đứng trước cửa sổ căn hộ mới, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tôi như chào đón một khởi đầu.
Chiếc nhẫn cưới cũ tôi đặt trong một hộp gỗ, khóa lại và đem chôn dưới gốc hoa giấy mà tôi vừa trồng trên ban công.
Một người bạn mới, một đồng nghiệp cũ đã hẹn tôi đi uống cà phê vào cuối tuần. Anh ấy từng nói:
– “Em không cần phải mạnh mẽ mãi đâu. Nhưng nếu em chọn làm vậy, anh sẽ luôn ở đây, chờ em mệt.”
Tôi chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới – nhưng tôi đã sẵn sàng để sống cuộc đời mình.
Không còn vì ai. Không còn vì quá khứ.
Mà vì chính tôi – một người phụ nữ đã bước qua sự phản bội bằng bản lĩnh và sự tỉnh táo, không cần trả thù, chỉ cần chiến thắng bằng việc sống tốt hơn.
Có những vết thương không thể lành bằng lời xin lỗi. Nhưng cũng có những nỗi đau giúp ta sinh ra lần nữa – mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn, và đẹp đẽ hơn gấp bội phần.