Mình tôi chăm sóc mẹ chồng từ lúc bà nằm liệ/t, đến lúc bà qua đời thì cả nhà phát hiện trong chiếc hòm chính là…

Tôi là Mai, một người phụ nữ bình thường, lấy Hùng cách đây mười năm. Mẹ chồng tôi, bà Thắm, từ lâu đã nổi tiếng trong làng vì tính cách cứng rắn và những nguyên tắc không ai dám cãi. Năm bà sáu mươi tuổi, một cơn tai biến khiến bà liệt nửa người. Từ đó, tôi trở thành người chăm sóc chính cho bà, dù bà luôn gọi tôi là “người ngoài” và không bao giờ để tôi cảm nhận được chút hơi ấm gia đình.

Mỗi ngày, tôi lau rửa, nấu cháo, đút từng thìa cơm, thay quần áo cho bà. Bà Thắm không bao giờ nói lời cảm ơn, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Bà còn cấm Hùng đưa tiền cho tôi, bảo rằng: “Nó là người ngoài, đừng để nó nắm tiền, hư chuyện!” Hùng, một người con hiếu thảo, chỉ biết lặng lẽ làm theo lời mẹ, dù anh thương tôi vất vả. Các anh chị em trong nhà, hai người chị gái và một anh trai của Hùng, thỉnh thoảng ghé thăm, nhưng chẳng ai ở lại lâu. Họ nói bận, để mặc tôi một mình xoay xở.

Ba năm trôi qua, sức khỏe bà Thắm ngày càng yếu. Một buổi sáng mùa đông năm 2024, bà lặng lẽ ra đi trong giấc ngủ. Tôi vừa đau buồn vừa nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Đám tang diễn ra đơn giản nhưng đông đủ họ hàng. Tôi vẫn lặng lẽ lo liệu mọi thứ, từ cơm nước đến tiếp khách, dù chẳng ai để ý đến sự hiện diện của tôi. Các anh chị em của Hùng thì bận bàn chuyện chia tài sản, đặc biệt là chiếc két sắt bí mật trong phòng bà Thắm, thứ mà cả nhà biết bà cất giữ tiền bạc và vàng bạc suốt bao năm.

Sau đám tang, cả gia đình quây quần quanh chiếc két sắt. Hùng, với tư cách con trai út, được giao nhiệm vụ mở khóa. Khi nắp két bật ra, mọi người háo hức nhìn vào, nhưng bên trong không có vàng hay tiền như họ tưởng. Chỉ có một phong bì cũ kỹ, bên ngoài ghi dòng chữ run rẩy: “Cho Mai, con dâu mẹ.” Hùng sững sờ, đưa phong bì cho tôi. Các anh chị em nhìn nhau, mặt tái mét, như không tin vào mắt mình.

Tôi run run mở phong bì. Bên trong là một bức thư viết tay của bà Thắm và một tờ giấy xét nghiệm ADN đã ngả vàng. Bức thư viết:

“Mai, mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai khi gọi con là người ngoài. Con chăm mẹ ba năm, không một lời than vãn, dù mẹ đối xử tệ bạc. Mẹ biết con không phải con dâu thật sự của mẹ. Xét nghiệm ADN này mẹ làm từ khi Hùng còn nhỏ, để xác nhận nó không phải con ruột mẹ. Mẹ giấu sự thật vì thương Hùng, không muốn nó tổn thương. Nhưng con, con đã yêu thương và chăm sóc Hùng, chăm sóc mẹ như máu mủ. Mẹ để lại căn nhà này cho con, giấy tờ mẹ đã làm sẵn. Cảm ơn con, con dâu của mẹ.”

Cả phòng lặng ngắt. Hùng ôm mặt, nước mắt lăn dài. Anh không thể tin mình không phải con ruột của bà Thắm. Các anh chị em thì chết lặng, vừa sốc vì bí mật của Hùng, vừa xấu hổ vì bao năm chẳng ai chăm sóc mẹ bằng tôi. Chị cả lắp bắp: “Sao… sao mẹ lại để nhà cho Mai?” Nhưng không ai dám nói thêm gì nữa.

Tôi cầm bức thư, lòng lẫn lộn trăm cảm xúc. Hóa ra, sự lạnh lùng của bà Thắm là cách bà bảo vệ bí mật của mình, nhưng sâu thẳm, bà đã nhìn thấy sự chân thành của tôi. Tôi nắm tay Hùng, thì thầm: “Dù thế nào, anh vẫn là chồng em, và mẹ vẫn là mẹ.” Anh siết chặt tay tôi, như tìm được điểm tựa giữa cơn bão lòng.

Căn nhà giờ mang tên tôi, nhưng tôi không thấy vui. Tôi chỉ mong bà Thắm, ở một nơi nào đó, đã thực sự yên lòng.