Tôi cầm thẻ của mẹ chồng ra ngân hàng để rút tiền. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Năm ngoái, mẹ chồng tôi đột ngột bị x-uất hu-yết n-ão nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn bà nằm im lìm trên giường bệnh, xung quanh là dây nhợ chằng chịt, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi. Chi phí điều trị quá cao, hai vợ chồng xoay sở đủ kiểu mà vẫn thiếu trước hụt sau nên đành phải gọi điện cho anh rể và chị dâu để bàn bạc.
Lúc nhìn tờ hóa đơn viện phí, anh rể nhíu mày, thở dài một tiếng rồi ngập ngừng nói:
– Em trai, em dâu, không phải anh không muốn giúp, nhưng hai năm nay công việc của anh bế tắc, vợ anh còn sắp thất nghiệp. Giờ cuộc sống của anh chị chật vật lắm…
Chị dâu tôi nghe thế cũng vội vàng phụ họa:
– Đúng đó, dạo này anh chị còn phải trả nợ vay ngân hàng, nuôi con ăn học đủ thứ. Bây giờ anh chị lo không nổi đâu, hai đứa cố thu xếp nha.
Tôi nghe mà vừa bực vừa buồn cười, rõ ràng vợ chồng họ thu nhập tháng nào cũng gần trăm triệu, suốt ngày khoe đi du lịch nước ngoài, sắm đồ hiệu không tiếc tay vậy mà bây giờ lại bảo mình khó khăn lại không có nổi vài chục triệu để lo cho mẹ ruột.
Tôi cố kìm nén cơn giận, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, liền nói thẳng:
– Em biết anh chị có tiền chỉ là không muốn bỏ ra thôi. Khi còn khỏe, mẹ giúp anh chị mua nhà bằng lương hưu, giờ mẹ bệnh nặng, anh chị định phủi tay luôn đúng không?
Sắc mặt hai người họ hơi biến đổi, nhưng anh rể vẫn nhún vai, thản nhiên đáp:
– Thôi thì ai thương mẹ hơn thì lo nhiều hơn, chứ bọn anh giờ thực sự bó tay rồi.
Lời nói vô trách nhiệm ấy làm tôi nổi đóa, tôi cãi nhau với họ một trận, thậm chí còn dọa nếu không chịu đóng tiền viện phí thì tôi sẽ mặc kệ mẹ chồng luôn. Nhưng dù tôi có nói gì thì họ vẫn im lặng, ba ngày sau đó cũng chẳng thấy chuyển khoản một đồng nào. Không còn cách nào khác, tôi đành bán hết vàng cưới, thậm chí gom cả tiền dành dụm và của hồi môn để đủ tiền thanh toán cho bệnh viện.
Từ lúc mẹ chồng nhập viện, tôi và chồng thay nhau chăm bà, dù mệt mỏi nhưng cũng không dám lơ là. Bệnh của bà càng ngày càng xấu đi, bác sĩ nói chuẩn bị tinh thần là vừa. Rồi một ngày, bà bất ngờ tỉnh táo hơn hẳn, gọi vợ chồng tôi và anh rể đến giường bệnh.
Nhìn bốn người con trước mặt, mẹ chồng tôi chậm rãi nói:
– Mẹ không có nhiều tiền bạc, cũng chẳng để lại được tài sản gì quý giá, nhưng trước khi vào viện, mẹ đã sắp xếp chuyện thừa kế hết rồi.
Bà quay sang vợ chồng tôi, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy sự ân cần:
– Cảm ơn hai đứa đã lo cho mẹ suốt bao năm qua. Trong thẻ ngân hàng của mẹ có khoảng 35 triệu đồng, mẹ để lại cho các con.
Rồi bà nhìn sang anh rể và chị dâu, nhẹ nhàng nói tiếp:
– Còn con trai cả, mẹ để lại căn nhà cho con, mẹ biết con đang rất cần nó.
Nghe xong, tôi chết lặng.
Tôi cứ nghĩ ít nhất mẹ cũng sẽ công bằng một chút, không ngờ bao nhiêu năm vợ chồng tôi tận tụy lo cho bà, cuối cùng chỉ nhận được 35 triệu đồng, còn vợ chồng anh cả chưa từng hỏi han, chăm sóc mẹ lấy một ngày lại được hưởng trọn căn nhà.
Tôi nhìn sang hai người họ, thấy ánh mắt tràn đầy đắc ý, còn chồng tôi thì ngồi im, tay nắm chặt thành ghế, cả người cứng đờ. Nếu không phải mẹ chồng đang nằm đây, có lẽ tôi đã không kiềm được mà bùng nổ một trận.
Nhưng rồi tôi hít sâu, cố gắng dằn cơn tức giận xuống. Lúc này có cãi nhau cũng chẳng thay đổi được gì.
Vài ngày sau, mẹ chồng tôi qua đời. Đúng như bà sắp xếp, căn nhà rơi vào tay anh rể và chị dâu. Tôi cầm trên tay quyển sổ ngân hàng với con số 35 triệu, cảm giác vừa uất ức vừa thất vọng.
Sáng hôm sau, tôi cầm thẻ ngân hàng của mẹ chồng ra ngân hàng để rút tiền. Khi nhân viên kiểm tra tài khoản, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc:
– Chị muốn rút hết số tiền trong tài khoản phải không?
Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì cô ấy tiếp lời:
– Tài khoản này có 10 tỷ đồng.
Tôi tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
– Em… em nói gì cơ?
– Trong tài khoản có đúng 10 tỷ đồng, đây là số tiền mà ông bà nhà đã kiếm được từ đầu tư chứng khoán.
Tôi đứng hình mất vài giây, đầu óc trống rỗng. Mẹ chồng tôi chỉ là một công nhân nghỉ hưu, cả đời chẳng thấy bà làm ăn gì lớn, vậy mà có thể để dành số tiền khổng lồ như vậy sao? Vẫn không tin nổi, tôi yêu cầu nhân viên kiểm tra lại, nhưng kết quả vẫn vậy. Vẫn là 10 tỷ, tất cả đều đứng tên tôi và chồng.
Tôi bước ra khỏi ngân hàng mà trong lòng rối bời, vừa mừng vừa nghẹn ngào. Hóa ra mẹ chồng tôi không hề thiên vị, bà chỉ giả vờ như thế để thử lòng vợ chồng anh cả. Nếu để họ biết bà có số tiền lớn này, chắc chắn họ sẽ tìm cách chiếm đoạt. Thế nên, bà để lại căn nhà cho họ – một tài sản hữu hình, dễ thấy, dễ kiểm soát – còn tiền mặt thì bà âm thầm dành cho vợ chồng tôi, những người đã lo cho bà suốt bao năm trời.
Hóa ra, bà không nói lời yêu thương, không thể hiện sự ưu ái, nhưng lại âm thầm bảo vệ chúng tôi theo cách của riêng mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi bật khóc vì mẹ chồng. Cầm sổ tiết kiệm trên tay, tôi và chồng siết chặt tay nhau.
Mẹ đã không để chúng tôi chịu thiệt thòi. Vợ chồng tôi sẽ sống thật tốt, không phụ lòng bà.
- Là dâu trưởng không có tiếng nói nhưng việc gì cũng đến tay. Một năm nhà chồng 14 cái giỗ, thêm đoạn 3 ngày Tết đều phải làm cơm cúng các cụ khiến tôi cho/á/ng v/á/ng. Năm nay, tôi lấy hết can đảm đứng trước họ hàng nhà chồng, tuyên bố từ năm sau sẽ gộp 14 giỗ làm một, đồng thời cơm cúng ngày Tết làm đơn giản, gọn nhẹ. Vừa dứt lời, ông chú bên nội đ/ậ/p bàn qu/á/t lớn: “Loại dâu h/ỗ/n hào, người lớn còn đang sống sờ sờ mà dám quyết việc tày đình thế”. Tôi c/a/y mũi chạy vào đưa ra 1 tờ giấy cho xem, ai nhìn cũng ngượng nghịu rồi l/ủ.i về gần hết
- Dan;h tín;h nam ca sĩ muốn mua viên ki:m cương 1000 tỷ của bà Phương Hằng, chỉ cần làm duy nhất việc này
- Ngày nào bố chồng cũng đi chợ mua món ngon về tẩm bổ cho con dâu. Bố rất chăm chỉ làm việc, dường như tôi không thấy ông ngơi tay lúc nào, hết nấu ăn rồi lau dọn nhà cửa. Sợ quần áo giặt máy làm hỏng nên ngày nào ông cũng giặt tay. Cả ngày ăn không ngồi rồi, tôi nhìn cảnh bố chồng cặm cụi làm việc nhà mà lòng tôi nón;g như l;ửa đốt, vừa mừng vì bố lo nghĩ cho mình vừa sợ ngồi không sẽ làm ông ngứa mắt. Cho đến 1 ngày tôi nói dối muốn về ngoại chơi mấy hôm, lén đi nửa ngày rồi quay lại thì thấy… Xem thêm tại bình luận
- Bị chồng kh/i/nh vì ở nhà ăn b/ám từ khi sinh con, tôi âm thầm tìm cách thay đổi. Không nói một lời, tôi bí mật gửi con cho bà ngoại rồi lặng lẽ đi xin việc. Ngày đầu tiên đi làm, tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi cách điệu tinh tế, kết hợp cùng chân váy đen thanh lịch. Vừa bước ra khỏi phòng, chồng tôi liếc nhìn, khóe môi nh/ếch lên: Để xem cô trụ nổi được bao lâu. Nửa tháng hay chỉ vài ngày rồi lại lết về ă/n b/ám tôi? Tôi không đáp, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo rồi bước ra khỏi nhà với sự tự tin mà đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được. Khi đến công ty, tôi bước vào phòng họp lớn, nơi các nhân sự mới sẽ ra mắt ban lãnh đạo. Cánh cửa vừa mở ra, tôi chững lại một giây khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ngồi ở đầu bàn – chồng tôi. Anh ta quay lại, định nói gì đó nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức tái mét, đôi môi run rẩy: Cô… Cô là…! Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn, giọng nói dõng dạc vang lên…