Ngọc An và Hoàng Duy gặp nhau lần đầu tiên tại giảng đường đại học. Cô là một cô gái năng động, yêu thích nghệ thuật, còn anh là chàng trai đam mê y học, luôn ấp ủ ước mơ trở thành bác sĩ. Tình yêu của họ nảy nở từ những buổi học nhóm, những lần cùng nhau thức khuya ôn thi, và những cuộc trò chuyện dài về tương lai. Họ hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, xây dựng một tương lai tươi sáng.
Nhưng rồi, cuộc sống bắt đầu thay đổi khi Hoàng Duy bước vào con đường trở thành bác sĩ. Anh dành hầu hết thời gian cho công việc, những ca trực đêm dài khiến anh mệt mỏi và xa cách Ngọc An. Cô cảm thấy cô đơn, nhưng vẫn cố gắng thấu hiểu và ủng hộ anh. Tuy nhiên, sự lạnh nhạt của Hoàng Duy khiến cô dần mất niềm tin.
Một buổi tối, Ngọc An chuẩn bị bữa tối đặc biệt để kỷ niệm ngày yêu nhau. Cô chờ đợi Hoàng Duy về, nhưng anh lại gọi điện thông báo rằng có ca cấp cứu khẩn cấp và không thể về. Đó là giọt nước tràn ly. Ngọc An không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô đã cố gắng hết sức để giữ lửa tình yêu, nhưng dường như chỉ có một mình cô đang cố gắng.
Cuộc cãi vã lớn xảy ra. Ngọc An nói ra tất cả những nỗi lòng của mình, nhưng Hoàng Duy chỉ im lặng, mệt mỏi vì công việc. Cuối cùng, Ngọc An quyết định chia tay. “Em không thể tiếp tục yêu một người không có thời gian dành cho em nữa,” cô nói, giọng đầy nước mắt.
Sau khi chia tay, Hoàng Duy vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau. Anh trở thành một bác sĩ giỏi, được đồng nghiệp và bệnh nhân kính trọng. Nhưng mỗi đêm, khi trở về căn hộ trống trải, anh lại nhớ về Ngọc An và những kỷ niệm đẹp đẽ.
Ngọc An cũng cố gắng bước tiếp. Cô tập trung vào công việc và những dự án nghệ thuật của mình. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể quên được Hoàng Duy. Những ký ức về anh vẫn hiện lên trong giấc mơ của cô, khiến cô trằn trọc mỗi đêm.
Một buổi sáng, Ngọc An cảm thấy cơ thể mình có những dấu hiệu bất thường. Cô mua que thử thai và kết quả khiến cô sững sờ: cô đã mang thai. Cô nhớ lại đêm cuối cùng trước khi chia tay, khi cả hai đã ở bên nhau. Ngọc An hoang mang, không biết nên làm gì. Cô không muốn liên lạc với Hoàng Duy, sợ rằng anh sẽ nghĩ cô đang cố gắng níu kéo tình cảm.
Cô đấu tranh giữa nỗi sợ hãi và trách nhiệm làm mẹ. Cuối cùng, sau nhiều đêm suy nghĩ, Ngọc An quyết định giữ lại đứa bé. Cô biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng cô không thể từ bỏ sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong cơ thể mình.
Tháng ngày trôi qua, Ngọc An dần quen với cuộc sống của một người mẹ đơn thân. Cô không nói với ai về việc mình mang thai, kể cả gia đình và bạn bè. Cô tự mình đối mặt với những cơn ốm nghén, những đêm mất ngủ và nỗi lo lắng về tương lai.
Một ngày, khi đi khám thai định kỳ, Ngọc An bất ngờ gặp lại Hoàng Duy. Anh chính là bác sĩ phụ trách ca sinh của cô. Cả hai đều sững sờ, không biết nên nói gì. Hoàng Duy nhìn Ngọc An, ánh mắt đầy ngạc nhiên và xúc động. Anh không ngờ rằng người phụ nữ mà anh từng yêu thương giờ đây đang mang thai.
Ngọc An phân vân giữa việc nói ra sự thật hay giữ bí mật. Cô sợ rằng Hoàng Duy sẽ không chấp nhận đứa bé, hoặc tệ hơn, anh sẽ nghĩ rằng cô đang lợi dụng tình cảm. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh, cô cảm thấy một sự ấm áp mà cô đã lâu không cảm nhận được.
Hoàng Duy cũng không kém phần bối rối. Anh nhìn Ngọc An, nhìn bụng bầu của cô, và cảm thấy một cảm xúc lạ lùng trào dâng. Anh muốn hỏi, muốn biết sự thật, nhưng lại sợ rằng câu trả lời sẽ làm tổn thương cả hai.
Cuối cùng, Ngọc An quyết định nói ra sự thật. “Đứa bé là của anh, Hoàng Duy ạ,” cô nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Hoàng Duy im lặng một lúc, rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc An. “Anh xin lỗi vì đã không ở bên em suốt thời gian qua,” anh nói, giọng đầy xúc động. “Nhưng từ giờ, anh sẽ không để em phải một mình nữa.”
Ngọc An khóc, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, như thể mọi gánh nặng đã được gỡ bỏ. Hoàng Duy ôm cô vào lòng, hứa rằng sẽ cùng cô chăm sóc đứa bé và xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Câu chuyện của Ngọc An và Hoàng Duy là minh chứng cho sức mạnh của tình yêu và sự tha thứ. Dù có những hiểu lầm và khoảng cách, nhưng khi hai trái tim thực sự yêu thương, họ sẽ tìm cách vượt qua mọi khó khăn. Đôi khi, bí mật và nỗi đau chỉ là thử thách để tình yêu thêm bền chặt. Và cuối cùng, ánh sáng của tình yêu sẽ chiếu rọi, đưa họ đến một tương lai tươi sáng hơn.
- Căn nhà không di dời khiến cao tốc phải tách đôi: Chủ nhà không hài lòng mức đền bù 4,5 tỷ và 2 ngôi nhà?
- Tôi làm kinh doanh, thu nhập hàng tháng khá cao, ổn định. Trước khi lấy chồng, tôi đã tiết kiệm được 2 tỷ đồng và mua được nhà riêng. Quan điểm sống của tôi là: “Cái gì có thể giải quyết bằng tiền thì nhất định không được dùng tình cảm”. Tôi không muốn làm dâu nên sẽ gửi ti:ền cho bố mẹ chồng, xem như đó là trách nhiệm dâu con của mình. Tôi mới lập gia đình được 2 năm thôi. Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, công việc nhàn nhã, mức lương đủ chi tiêu cá nhân. Mỗi tháng, chồng đưa cho tôi 5 triệu để lo sinh hoạt chung trong nhà. Tôi chủ động chuyển khoản cho anh trai chồng 3 triệu, gọi là gửi tiền ăn uống cho bố mẹ chồng. Một tháng, vợ chồng tôi về quê chồng một lần. Lần nào tôi cũng biết ý, mua sắm nhiều đồ đạc cho cả nhà. Ngay cả chị dâu cũng có quà. Nhưng rồi anh trai chồng được nước làm tới, lúc nào cũng vòi vợ chồng tôi khi thì chục triệu lắp điều hòa cho bố mẹ, khi thì 2 chục triệu mua cái này cái kia. Nhưng thực tế toàn nhà anh chịc dùng. Năm ngoái, vợ chồng tôi ăn Tết ở nhà nội. Bố mẹ chồng hiền thì hiền thật nhưng tôi vẫn không thoải mái được. Năm nay, tôi có ý định về nhà mẹ đ:ẻ ăn Tết. Tôi đang m::a:ng th:::a::i 4 tháng, cũng muốn tìm nơi bình yên để nghỉ dưỡng vài ngày. Tối qua, tôi bàn với chồng chuyện về nhà ngoại ăn Tết, anh ấy đưa cho tôi xem dòng tin nhắn của anh trai mình mà tôi điếng người……..Đọc tiếp dưới bình luận
- Cuộc đời khốn khó của nữ ca sĩ hải ngoại xinh đẹp nhất Việt Nam: Tuổi thơ khốn khó, cả đời lo cho gia đình, 60 tuổi vẫn chưa được mặc váy cưới
- Sau khi l:y h:ôn chồng, tôi mua căn chung cư rồi sống với con gái. Nhiều lần tôi khuyên mẹ đến sống cùng mình, giúp tôi đưa đón con bé đi học nhưng mẹ tôi không đồng ý. Bà đã quen sống ở quê, giờ đến thành phố, cô đơn không chịu được. Tôi làm việc ở công ty nước ngoài, áp lực công việc rất lớn. Mỗi lần nhận dự án mới, tôi phải thức cả đêm để làm cho xong. Vậy nên việc nhà cửa, chăm sóc con không thể chu toàn được. Suy đi tính lại, tôi quyết định thuê giúp việc. Bác Kh làm giúp việc nhà tôi được 3 năm nay. Bác ấy chu đáo, cẩn thận, làm việc rất chỉn chu. Nhà bác ấy ở quê, cũng không khá giả gì. Mỗi tháng, tôi đều đưa bác 12 triệu để gửi về quê cho con trai. Tuần trước bác về quê một tuần, vừa lên nhà tôi thì q:uỳ xuống, khóc lóc xin 200 triệu, bác nói con trai bị t:ai n:ạ:n muốn ứng trước lương 1 năm của tôi. Nhưng tôi nói không sẵn tiề:n m:ặt ở đây. Nhưng rồi đến tối khi nghe bác nói chuyện cùng người con dâu mà tôi đi:ế:ng người khi biết sự thật……