Tìm mãi không thấy sợ dây chuyền đâu, nỗi lo lắng của tôi dần chuyển thành nghi ngờ.
Ngồi trên xe buýt, chạy trên con đường gập ghềnh ở quê, tôi nắm chặt cánh tay của bạn trai, lòng tràn đầy sự háo hức xen lẫn lo lắng, bởi đây là lần đầu tiên tôi theo anh về quê ra mắt gia đình.
Chiếc xe dừng lại bên một cánh đồng lúa, xa xa là một ngôi nhà đơn sơ nằm dưới chân một ngọn đồi. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu nỗi bất an trong lòng rồi theo chân bạn trai bước vào ngôi nhà lạ lẫm.
Buổi gặp mặt diễn ra khá suôn sẻ. Vì đường xa, nên tối đó tôi đã ngủ lại ở nhà bạn trai và ngủ ở phòng riêng.
Tôi cố gắng nhớ lại từng chuyện đã xảy ra tối qua, nhưng không thể nhớ nổi thời điểm chiếc vòng cổ không cánh mà bay. Tôi không dám nói cho bạn trai biết, phần vì không muốn anh lo lắng, phần vì không muốn gây rắc rối trong lần đầu tiên đến thăm nhà.
Tuy nhiên, lòng tôi lại cảm thấy khó chịu như bị mèo cào. Tôi bắt đầu lục lọi khắp phòng, kiểm tra hành lý, lật tung giường và thậm chí tìm kiếm trên sàn nhà, nhưng sợi dây chuyền dường như đã biến mất không dấu vết.
Lòng tôi lại cảm thấy khó chịu như bị mèo cào khi sợi dây chuyền vàng của mình biến mất. (Ảnh minh họa)
Tìm mãi không thấy sợ dây chuyền đâu, nỗi lo lắng của tôi dần chuyển thành nghi ngờ. Tôi nhớ lại thái độ lạnh nhạt và xa cách của mẹ bạn trai tối qua, khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu có khi nào là bà đã lấy đi sợi dây chuyền của tôi.
Dù biết rằng suy nghĩ này có phần vô lý, nhưng trong môi trường xa lạ này, tôi không tìm ra được lý do nào hợp lý hơn. Sau bữa sáng, khi bạn trai được hàng xóm nhờ sang nhà giúp, mẹ bạn trai đã đi chợ từ sớm, trong nhà chỉ còn lại tôi và bà nội anh, tôi đã tìm cơ hội vào phòng ngủ của mẹ bạn trai tìm kiếm.
Tôi cẩn thận lục lọi từng ngóc ngách trong tủ quần áo, lo sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tôi kiểm tra từng món đồ, từng ngăn kéo, thậm chí không bỏ qua cả gầm giường. Khi gần như đã từ bỏ hy vọng, tôi bất ngờ phát hiện một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, được giấu kín ở sâu trong tủ. Tim tôi đập mạnh, tay run rẩy khi mở nắp hộp. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ và một số trang sức đơn giản, nhưng không có sợi dây chuyền vàng mà tôi đang tìm kiếm.
Dù thất vọng, nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi chuẩn bị đóng nắp hộp, tôi chợt thấy một tấm ván gỗ ở đáy hộp có vẻ lỏng lẻo. Tò mò, tôi nhẹ nhàng nâng tấm ván lên và phát hiện một chiếc túi vải nhỏ bên dưới. Cảm xúc trong lòng dâng trào, sự tò mò khiến tôi không thể cưỡng lại.
Tôi từ từ đưa tay ra, mở chiếc túi. Bên trong là một ít tiền lẻ, vài tờ tiền nhăn nheo và một bức ảnh đã phai màu, đó là mẹ bạn trai khi còn trẻ. Một cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng, có lẽ tôi đã hiểu lầm mẹ bạn trai.
Khi đang định đặt mọi thứ trở lại chỗ cũ, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài. Cảm giác hồi hộp ập đến, tôi vội vàng cất chiếc hộp vào chỗ cũ rồi rời khỏi phòng mẹ bạn trai.
Khi trở về phòng, tôi ngồi sụp xuống suy nghĩ và cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình. Ánh mắt tôi vô tình hướng ra ngoài cửa sổ thì thấy bà nội của bạn trai đang lúi húi làm việc ngoài vườn. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định gặp bà để hỏi thẳng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định gặp bà bạn trai để hỏi thẳng. (Ảnh minh họa)
Tôi tiến lại gần bà nội của bạn trai, ấp úng hỏi:
– Bà ơi, cháu… cháu đã làm mất một món đồ rất quan trọng. Đó là một sợi dây chuyền vàng, bà có thấy nó không ạ?
Bà im lặng một lúc rồi bảo tôi theo bà vào trong nhà. Sau đó, bà mở tủ quần áo và lấy ra một chiếc túi vải được gói ghém cẩn thận, đưa cho tôi. Tôi run rẩy mở chiếc túi ra và thấy sợi dây chuyền vàng của mình cùng một mảnh giấy bên trong. Bà nói, là mẹ bạn trai đưa cho bà trước khi đi chợ, nhờ bà đưa cho tôi nhưng bà quên mất.
Trong mảnh giấy là dòng chữ viết tay của mẹ bạn trai:
– Vy à, đây là món đồ cháu vô tình làm rơi dưới giường tối qua. Bác định đưa cho cháu sáng nay, nhưng thấy cháu ngủ say quá nên không nỡ đánh thức nên bác đưa cho bà, nhờ bà đưa cho cháu.
Đọc những dòng chữ này, nước mắt tôi trào ra. Tôi cảm thấy xấu hổ và tự trách bản thân vì đã hiểu lầm mẹ bạn trai và lén lút lục lọi tủ quần áo của bác ấy.
Khi mẹ bạn trai về, tôi đã thú nhận mọi việc với bác ấy và xin tha lỗi. Thật may, bác ấy đã thông cảm cho tôi.
Ngày hôm sau, tôi lén đặt 5 triệu vào tủ quần áo của mẹ bạn trai như một món quà thể hiện tấm lòng và sự bù đắp cho những hiểu lầm.
- Cô gái vào nhà hàng 5 sao gọi bò Wagyu, tôm hùm rồi nằm ra ghế, không trả tiền
- Cưới vợ được 2 năm thì tôi tích góp mới có đủ ti:ền mua nhà. Để có được 3 tỷ, tôi phải làm việc rất vất vả và có sự góp sức của ông bà nội. Nếu để cho vợ đứng chung tên trong sổ đỏ, tôi s:ợ một ngày nào đó vợ chồng không hợp nhau rồi đưa nhau ra tòa, tôi sẽ m:ất một nửa tài sản bản thân làm ra. Vì vậy trước khi làm sổ đỏ, tôi nói với vợ là ký nhận vào tờ giấy xác nhận nhà là tài sản riêng của chồng và không tranh chấp. Lúc đó vợ không đồng ý và nói bản thân vất vả si;n;h con, nuôi con, hằng ngày phải cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho chồng, vì vậy tôi phải cho cô ấy đứng tên chung sổ đỏ mới đúng. Nhưng tôi vẫn không nghe. Cho đến 1 ngày mẹ vợ tôi b;ất ng;ờ qu;a đ;ời bà có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi, sự ra đi của bà làm tôi rất buồn. Mẹ vợ m;ất được một tuần thì vợ b;ất ng;ờ đưa cho tôi tờ đơn l;y h;ô;n và yêu cầu ký vào. Đến lúc này vợ mới nh;ế;ch m;ép nói ra sự thật suốt 7 năm qua tại sao cô ấy vẫn chung sống với tôi, tôi nghe xong chỉ biết q;uỳ ôm vợ xin tha thứ nhưng…Cô ấy nói không cần…
- 12 cách chống nồm ẩm trong nhà đơn giản lại hiệu quả nhanh chóng
- Tài giỏi giàu có nhưng đường tình ái của Shark Bình cũng lắm lùm xùm: Yêu cô nào cũng bị gắn mác t:i:ể:u tam, Phương Oanh chuẩn bị vào vết xe đổ của vợ cũ