Tôi năm nay 32 tuổi, có một gia đình nhỏ gồm bốn người: bố mẹ và vợ chồng tôi. Trước giờ, việc chi tiêu trong gia đình đều do vợ tôi nắm giữ. Gia đình tôi nhìn chung khá yên bình, không có xung đột lớn, cuộc sống trôi qua êm ả. Hằng tháng, tôi đi làm và đưa vợ 90% lương để cô ấy quản lý chi tiêu sinh hoạt, còn lại 10% tôi giữ để phục vụ các nhu cầu cá nhân. Tôi không cờ bạc, không rượu chè, cũng không trai gái. Tôi nghĩ rằng mình là một người chồng có trách nhiệm, luôn đặt gia đình lên trên hết.
Tuy nhiên, gần đây giữa tôi và vợ nảy sinh một mâu thuẫn lớn về tài chính. Bố tôi vừa qua đời, để lại cho tôi một sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu đồng và sổ đỏ của ngôi nhà chúng tôi đang ở. Đây là tài sản mà bố mẹ tôi dành riêng cho tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy có trách nhiệm phải giữ gìn nó cẩn thận. Sau khi lo xong tang sự cho bố, tôi giữ sổ tiết kiệm này bên mình.
Vợ tôi sau đó đề nghị rằng tôi nên rút tiền trong sổ tiết kiệm và nhập vào tài khoản tiết kiệm chung của cô ấy để cô ấy quản lý. Lý do mà vợ đưa ra là tài chính gia đình cần phải có sự thống nhất, tránh trường hợp chồng giữ tiền riêng gây ra những hiểu lầm không đáng có. Nhưng tôi không thể đồng ý với ý kiến này. Tôi sợ rằng cô ấy có thể mang số tiền đó giúp đỡ nhà ngoại hoặc sử dụng vào những việc riêng mà tôi không kiểm soát được. Điều quan trọng hơn cả, đây là tiền của bố để lại cho riêng tôi, không phải tài sản chung của hai vợ chồng.
Tôi không có ý định sử dụng số tiền này vào mục đích cá nhân, nhưng tôi muốn chính mình là người đứng tên và giữ quyền quản lý nó. Điều này không phải vì tôi không tin tưởng vợ, mà bởi tôi muốn đảm bảo rằng số tiền ấy được sử dụng đúng mục đích, có thể để dành phòng khi có chuyện khẩn cấp hoặc giúp ích cho gia đình sau này. Nhưng vợ tôi dường như không hiểu điều đó, cô ấy cho rằng vợ chồng thì phải đồng lòng về tài chính, việc tôi giữ tiền riêng là không hợp lý.
Mâu thuẫn này đã kéo dài nhiều tuần, không ai chịu nhượng bộ. Cô ấy nhiều lần giận dỗi, trách móc tôi không tin tưởng vợ, thậm chí có lúc còn nói rằng tôi ích kỷ, không nghĩ cho gia đình. Còn tôi thì cảm thấy bất công, vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ kiểm soát tài chính của cô ấy, tôi luôn tin tưởng cô ấy quản lý chi tiêu trong nhà. Vậy tại sao khi tôi muốn giữ một khoản tiền mà bố mẹ để lại, cô ấy lại không đồng ý?
Tôi cũng đã nhiều lần tìm cách giải thích, mong rằng vợ sẽ hiểu được quan điểm của tôi. Tôi nói rõ rằng số tiền này không phải để chi tiêu tùy tiện, mà tôi muốn để dành làm quỹ dự phòng, hoặc có thể đầu tư vào một kế hoạch nào đó cho tương lai. Tôi cũng khẳng định rằng nếu gia đình có việc cần, tôi hoàn toàn có thể sử dụng số tiền này để lo liệu. Nhưng vợ tôi vẫn không chịu chấp nhận, cô ấy vẫn muốn số tiền này phải được nhập vào quỹ chung để đảm bảo sự “đồng nhất” trong tài chính vợ chồng.
Tôi thực sự rơi vào tình thế khó xử. Nếu nhượng bộ, đưa tiền cho vợ giữ, tôi sẽ cảm thấy mất đi quyền quyết định với số tiền mà bố tôi đã để lại cho riêng mình. Còn nếu giữ nguyên quan điểm, cuộc sống gia đình tôi sẽ tiếp tục căng thẳng, vợ chồng ngày càng xa cách hơn. Tôi rất sợ những xung đột tài chính sẽ làm rạn nứt tình cảm, nhưng cũng không muốn mình phải chịu thiệt thòi khi đứng trước vấn đề này.
Tôi đã thử nhờ bố mẹ vợ can thiệp, mong họ có thể giúp vợ tôi hiểu ra vấn đề. Nhưng đáng tiếc, họ lại đứng về phía con gái, cho rằng tôi nên “công khai” tài chính với vợ vì đó là điều nên làm trong một gia đình. Điều đó càng làm tôi cảm thấy bị áp lực hơn, như thể tôi là người có lỗi trong chuyện này.
Giờ đây, tôi không biết phải làm sao để giữ được quyền đứng tên số tiền tiết kiệm này mà vẫn giữ được hòa khí gia đình. Tôi không muốn vì tiền mà vợ chồng xa cách, nhưng cũng không thể làm trái với suy nghĩ và nguyên tắc của mình. Rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ mọi người. Tôi có thực sự sai khi muốn giữ số tiền ấy cho riêng mình không? Liệu tôi có nên nhượng bộ để gia đình êm ấm, hay kiên trì bảo vệ lập trường của mình? Tôi thật sự bế tắc và cần một hướng giải quyết hợp lý.